“Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn”
Khi còn bé, chỉ cần được cho một viên kẹo lúc đang mè nheo thì đã cảm thấy hạnh phúc. Lớn lên một chút ở tuổi mộng mơ mười bảy thì có một anh chàng nào đó như hoàng tử cặp kè, giương mắt nhìn lũ con gái đi ngang thầm ghen tỵ mà mỉm cười tự đắc thì đó là hạnh phúc. Đến tuổi trưởng thành, trải qua nhiều va vấp của dòng đời thì chỉ cần có một ai đó biết quan tâm đến mình và mình có khả năng tài chính để nuôi sống bản thân thì cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.
Vậy thì hạnh phúc đơn giản chỉ là mình có được những gì mình mong muốn. Nhưng con người ta không bao giờ biết đâu là điểm dừng cho cái gọi là “mong muốn” vì vậy mới có hạnh phúc đơn giản và hạnh phúc cầu kì.
Có người thì chỉ cần ăn đủ ba bữa là đã mãn nguyện, nhưng đôi khi có người lại phải là sơn hào hải vị thì mới thấy đủ. Và còn tệ hơn là chúng ta còn ghen tỵ với hạnh phúc của người xung quanh.
Những người đàn ông ra ngoài trăng hoa 10 người thì hết 8 người có lý do là chung sống với vợ không hạnh phúc. Hạnh phúc của họ là gì? Là một ngày ba bữa, êm ấm với vợ và con qua ngày hay một chút mới mẻ, thú vị chiều chuộng? Không ai biết được sự thật sau những lần vụng trộm ấy, kết quả sẽ không bao giờ là hạnh phúc trọn vẹn.
Có lẽ, đúng như câu nói ““Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn” – con người không bao giờ cảm nhận hạnh phúc bằng trái tim mà chỉ chăm chăm vào việc cân đo đong đếm hạnh phúc.