Cậu con trai bốn tuổi trả lời: “Con làm những chiếc bát gỗ này cho ba mẹ! Cũng giống như ba mẹ mua cho ông nội” Khi nghe câu nói ngây ngô ấy, bất giác, nước mắt tuôn dài trên má anh.
“Một cụ ông yếu đuối dọn về sống với vợ chồng người con trai và cậu cháu 4 tuổi của mình. Tay chân ông thì run rẩy, mắt ông thì đã mờ và đôi lúc ông thậm chí không thể đứng vững trên đôi chân mình.
Ban đầu, cả gia đình ăn tối một cách bình yên cùng nhau vào mỗi bữa tối. Tuy nhiên, với tuổi già sức yếu, việc sử dụng muỗng đũa cũng là quá khó đối với ông cụ. Thức ăn luôn bị rơi vãi trên khắp mặt đất và sữa thì vung tung tóe trên bàn mỗi khi ông cố gắng sử dụng chúng. Và tệ nhất là những chiếc bát đĩa bể tan tành khi ông không thể cầm nổi.
Dần dần, người con dâu cảm thấy khó chịu vì lúc nào cũng phải dọn dẹp đống bữa bãi đó sau mỗi bữa ăn. Thậm chí, người chồng – người con trai của ông cụ - cũng cảm thấy không thoải mái khi thấy vợ mình sau một ngày dài làm việc còn phải làm những chuyện không cần thiết. Đôi vợ chồng thấy người cha là một gánh nặng và họ đã có một quyết định!
Từ ngày hôm ấy, nếu ai nhìn vào ngôi nhà ấy vào mỗi giờ ăn tối, mọi người sẽ thấy một ông cụ ngồi ở một chiếc bàn riêng tách biệt một góc với tất cả chén bát làm bằng gỗ. Còn phía bàn bên kia lại là cảnh nói cười vui vẻ hạnh phúc của gia đình 3 người mặc nhiên bỏ quên dòng nước mắt trên khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn ở phía bên kia căn phòng.
Một ngày nọ, trước bữa ăn, người cha bỗng nhiên nhận ra cậu con trai 4 tuổi của mình đang chơi với những tấm ván gỗ một cách kì lạ trong phòng. Anh ta hỏi: “Con đang làm gì vậy?”.Cậu con trai bốn tuổi trả lời: “Con làm những chiếc bát gỗ này cho ba mẹ! Cũng giống như ba mẹ mua cho ông nội” Khi nghe câu nói ngây ngô ấy, bất giác, nước mắt tuôn dài trên má anh.
Anh đem chuyện này kể lại cho vợ anh nghe, lời nói như bị chặn đứng nơi cổ họng và họ không thể thốt lên được lời nào chỉ còn lại cặp mắt đỏ hoe và sống mũi cay cay như hối hận với những gì họ đã làm. Tối hôm ấy, cặp vợ chồng đã nắm tay và dìu người cha già của mình về lại bàn ăn gia đình. Kể từ đó, họ không còn quan tâm đến việc đồ ăn rơi dưới sàn, sữa đổ trên bàn hay những chiếc bát đĩa bị bể nữa.”